• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01: Hạt Giống

Chương 08 : Hầm ngầm - Một đêm du ký

0 Bình luận - Độ dài: 4,936 từ - Cập nhật:

- Ố là la, bồ xem tớ phát hiện ra thứ gì nè. Nấm Ngứa! Cực kỳ nhiều Nấm Ngứa!

Robbie reo lên. Nó lao đến một góc khuất ánh sáng, nơi không có quá nhiều Rêu Dạ Quang, bên cạnh một vũng nước đọng, hưng phấn đeo lên bao tay để hái nấm.

- Chúng ta cần phải nhanh chân lên. Bọn thỏ còn đang chờ chúng mình đến cứu đó Robbie.

Tự Minh không có cho Robbie thời gian vui chơi với những cây Nấm Ngứa của nó. Thằng bé nắm lấy vạt áo của Robbie mạnh mẽ kéo đi, không chấp nhận bạn mới dùng dằng hay cự tuyệt.

- Được rồi, được rồi, thả ra đi, tớ tự đi được mà.

Robbie trợn mắt. Có vẻ như nó là một đứa trẻ chóng quên, bởi vì mới đây thôi, đôi chân vì sợ hãi mà run rẩy lập cập hiện tại đang nhún nhảy tung tăng, vui vẻ đào xới khắp mọi ngóc ngách hầm ngầm.

- Này, tao hỏi thật là mày có biết đường không vậy, đi mãi sao chẳng tới nơi thế này?

Robbie không chịu đựng được sự yên lặng, nó bắt đầu dùng ngón tay chọc phá đám rễ cây trắc bách diệp. Sau đó nó dùng ngón tay giả làm kiếm, bắt đầu cùng một cái rễ cây đấu nhau chí chóe. Chỉ là đùa giỡn không được bao lâu, nó đã bị Tự Minh nắm lấy lỗ tai giật mạnh đầu xuống bên dưới, và miệng cùng mũi bị một cái tay nhỏ chặn ngang. 

Tay nhỏ bám đầy Rêu Dạ Quang, tỏa ra màu xanh lơ ma quái, mềm mại, lại ẩm ướt, và mùi cỏ cây trộn lẫn bùn đất khiến nó muốn hắt xì.

Robbie đang muốn hỏi Tự Minh làm gì thì tiếng lộc cộc của bánh xe chạm vào nền đất chui vào lỗ tai nó. Tiếng xe cách hai đứa nó khá xa, nhưng vì ở bên trong hầm ngầm mà trở nên vang vọng, to lớn hơn bình thường.

Tự Minh kéo Robbie áp sát vào vách tường, đến khi anh bạn tóc xoăn tít giơ tay ra hiệu đã hiểu, nó mới buông ra bàn tay. Tự Minh vẫy vẫy tay trái, tản đi đám Rêu Dạ Quang. Ánh sáng từ đám rêu quá rực rỡ, nó sợ bị bọn người của đội buôn phát hiện.

Hai đứa trẻ men theo vách tường, nhẹ nhàng đạp lên mặt đất tựa những con mèo rừng đi săn đêm, cẩn thận tiến gần đến nơi phát ra âm thanh. Phía trước là một ngã ba, và tiếng bánh xe vọng đến từ phía tay trái của bọn nó, hướng về phía tay phải đi tới.

- Tại sao ông chủ lại không chịu cho chúng ta khế ước một Linh? Hiện tại không phải đội buôn đang có sẵn rất nhiều nguyên liệu  sống sao? Điều đó sẽ khiến cho các anh em trở nên mạnh mẽ hơn, và Quỷ Lửa cũng sẽ được lợi nhiều hơn. Mọi người đều phải e dè chúng ta, sợ hãi chúng ta, kiêng kỵ chúng ta, thần phục chúng ta!

Giọng nói của một người đàn ông từ phía xa vang lên, mỗi âm tiết tràn ngập táo bạo cùng giận dữ. 

- Đừng mơ tưởng, Hans. Chú mày không phải không biết giá thành của một ống thuốc đắt đến nhường nào. Bán mười thằng như chú mày cũng không gom đủ đồng Xen để mua được một ống. Khi mà Quỷ Lửa không hoàn toàn sở hữu thứ thuốc đó, Matthew sẽ không cho chúng ta tùy tiện sử dụng nó.

Một người đàn ông khác lên tiếng trả lời, lè nhè như một gã say rượu.

- Và ông ta nguyện ý dùng đám Thỏ Bông Xám làm bữa ăn khuya cho một con quái vật thay vì để chúng ta sử dụng?

Người kia dần trở nên gắt gỏng. Tự Minh còn nghe thấy một tiếng loảng xoảng vang lên, phảng phất như có ai đó vừa đá mạnh vào một cánh cổng sắt.

- Chú ý ngôn từ của mày, Hans. Nếu chú mày không muốn bị kẻ mà chú mày gọi là quái vật nhai đầu. Và mớ xương cốt giòn rụm của chú mày sẽ bị nó xem như món khai vị cho bữa tối thịnh soạn - Người đàn ông còn lại gằn giọng, từng tiếng nói bị y rít qua kẽ răng, khiến người nghe ớn lạnh đến mức tê dại sống lưng - Thì chú mày nên học được cách câm miệng và im lặng làm việc.

- Quái vật! Có quái vật! Tự Minh bồ nghe được không? Bọn họ muốn để quái vật ăn đám thỏ?

Robbie có hơi hoảng. Nó nắm bả vai của Tự Minh lay mạnh, và cái miệng thì há to tạo ra đủ loại kiểu dáng, nén giọng hét lên, phát ra âm thanh “sà sà” cùng một cơn mưa nước bọt văng ra tứ tung.

- Chúng ta phải nghĩ cách cứu bọn thỏ trước khi hai người kia dâng chúng lên miệng con quái vật.

Tự Minh không biết con quái vật mà bọn họ nhắc đến trông như thế nào. Nhưng có lẽ không phải là thứ được gọi là “Linh” mà bọn họ tạo ra từ thứ thuốc quái dị kia. Nếu không một trong hai gã đàn ông cũng sẽ không vì đố kỵ mà tức giận bất bình, cùng ý nghĩ hướng tới.

Một con quái vật mà đến cả hai gã tay sai của đội buôn Quỷ Lửa cũng phải sợ hãi dè chừng, nó sẽ là một thứ đáng sợ đến nhường nào?

- Tớ, tớ nghĩ không ra.

Robbie lại mếu máo. Nó nâng hai cánh tay ôm lấy đầu, năm ngón tay nắm lấy mớ tóc xoăn tít kéo căng ra hai phía, điệu bộ tràn ngập bất lực.

- Tớ nghĩ chúng ta cần thuốc mê. Loại thuốc mê đủ mạnh để khiến hai con trâu đực lập tức nằm yên.

Tự Minh nhìn Robbie chăm chú, nhấn rõ từng chữ,

- Tự Minh, tớ nghĩ bồ có tí hiểu lầm về tớ, đúng không? Tớ là một đầu bếp mà, đâu phải bậc thầy chế độc.

Robbie bị Tự Minh nhìn cho sững sờ, cũng vô ngữ.

- Vậy là không có?

- …, có.

Hans cùng Jae Sik là hai thành viên nòng cốt của Quỷ Lửa. Cả hai đều đã đi theo đội buôn này từ rất lâu. Hans là một gã đàn ông đang độ tráng niên, có sức mạnh của một con bò tót. Bên trong đội buôn, Hans có thể mạnh dạn khoe khoang với người mới rằng, gã đã dành một nửa thanh xuân cùng Quỷ Lửa đi gần hết bản đồ của Zelhain. Còn Jae Sik, một lão già trung niên thấm đẫm phong sương, thì sẽ đốt lên một điếu thuốc, trong làn khói mơ màng nhưng cũng khiến người sặc sụa, trầm ngâm kể ra mười mấy giai thoại về một lão già tốn hơn nửa đời người cống hiến cho "Ý chí vĩ đại".

Và nếu như có một con nghé con chưa trải sự đời nào đó thắc mắc về "Ý chí vĩ đại". Lão sẽ chậm rãi phun ra một vòng khói to, chép miệng trả lời "Chưa đến lúc. Còn chưa có đến lúc".

Điều đó khiến cho Jae Sik được đám đồng nghiệp bên trong đội buôn đặt cho một cái biệt danh: Lão Chưa Đến Lúc.

Tuy nhiên, những điều trên không ảnh hưởng đến việc Matthew đặc biệt trọng dụng Hans cùng Jae Sik. Mặc dù Hans tính tình có đôi chút nóng nảy và thích hơn thua, nhưng lão Jae Sik trị được gã. Matthew biết rõ điều đó. Cái hắn cần chỉ là sự trung thành tuyệt đối, và kẻ biết giữ bí mật tuyệt đối. 

Ví dụ như là bí mật về con quái vật sắp thay Quỷ Lửa xử lý đám Thỏ Bông Xám. Cả đội buôn chỉ có ba người biết đến sự tồn tại của nó, là Matthew, lão Jae Sik, cùng Hans tuổi trẻ.

Bị lão Jae Sik cảnh cáo, Hans tạm thời câm miệng. Gã hậm hực dộng bàn chân lên nền đất của hầm ngầm, táo bạo nghiền nát mọi thứ cản trở bước chân của gã, dù cho đó chỉ là một hòn đá nhỏ hoặc là một mảng rêu xanh.

Lão Jae Sik không thèm để ý đến Hans. Một tay lão nắm tay kéo của xe sắt lôi đi, một tay cầm điếu thuốc đang hút dang dở, phì phèo nhả khói.

Trước mắt hai người là ngã ba. Nơi này Rêu Dạ Quang mọc không mấy khả quan. Chúng nó chỉ có vài cọng lèo tèo, uể oải bám trên vách tường, đến cả ánh sáng mà bản thân chúng nó phát ra cũng ỉu xìu, nhạt nhẽo.

Lão Jae Sik cùng Hans cũng không quá để ý. Đối với hai người, còn thấy đường đi là được. Không một ai nhận thấy được bên dưới nền đất, vô số rễ cây đang len lỏi tiến đến gần chân của họ, âm thanh sàn sạt ma sát mặt đất hoàn toàn bị tiếng nước nhểu tí tách che lấp đi.

Ngã ba càng lúc càng lúc càng gần, và hầm ngầm càng lúc càng u tối, Hans vừa định mở miệng than phiền thì bất thình lình, một tiếng thét thất thanh vang lên xé tan không khí im lìm nơi đây, khiến cho hai gã đàn ông to xác cũng phải giật nảy mình.

- Cái quái quỷ gì thế?

Hans chửi thề. Gã đang muốn tiến lên điều tra thì nơi ngã ba, một bóng đen nhỏ thó đột nhiên lao ra, nhào thẳng về phía hắn.

Trong ánh sáng xanh lơ ảm đạm của Rêu Dạ Quang, Hans nhận ra đấy chỉ là một đứa bé. Đứa nhóc con trùm lên người một tấm vải đen xì, dơ bẩn và rách mướp, trông không khác gì tấm giẻ lau bếp dính đầy dầu mỡ, đã thế, người sở hữu nó còn không chịu mang đi giặt mà tiếp tục dùng nó để lau nền nhà. Chủ nhân của tấm áo choàng có khuôn mặt tròn quay, đường nét chẳng có gì xuất sắc, chỉ có đôi mắt cực kỳ sáng ngời. Nó khiến Hans liên tưởng đến những viên ngọc Xen lóng lánh dưới ánh sáng ban trưa. Xinh đẹp khiến cho người nhịn không được hướng tới.

Thế nhưng hiện tại, gương mặt đó phủ kín kinh hoàng, và đôi mắt nhập nhòe nước trong veo.

- Quái vật! Có quái vật! 

Thằng bé hoảng hốt gào lên. Đôi tay run lẩy bẩy của nó rốt cuộc chạm được cánh tay cứng rắn của Hans, sau đó bấu víu không buông.

Hans còn chưa kịp hoàn hồn, theo quán tính đỡ lấy đứa nhỏ. Lão Jae Sik không có di động, chỉ đứng yên nhíu mày quan sát ngã ba, lại nhìn về đứa trẻ.

- Hans, cảnh giác…

Lão Jae Sik còn đang mở miệng, lão chưa kịp nói hết một câu, thứ gì đó tựa như dây mây kết hợp cùng đuôi rắn đã quấn chặt lấy hai chân của lão cùng Hans, giật mạnh lên nóc hầm, treo ngược hai gã đàn ông vạm vỡ lửng lơ trên cao.

- Thằng chó c…

Hans giận giữ. Gã há mồm giận mắng. Hans gập lại cái bụng căng cứng cơ bắp,  ý đồ cong lưng để vươn tay dùng sức xả ra thứ vướng víu đang quấn lấy chân mình, thì miệng cùng mũi của gã bất thình lình hút phải một họng to hạt phấn. Điều đó khiến cho gã sặc sụa mà ho khù khụ.

Đứa trẻ vẫn còn giữ tư thế vung một tay ném ra bột phấn, một tay còn lại nâng lên tấm áo choàng che lại miệng mũi, đôi mắt to tròn khẩn trương nhìn chằm chằm bọn hắn. Hans nhấm nuốt hương vị ngọt ngào thấm vào miệng mũi. Lão Jae Sik bên cạnh đã bất động. Hans khá hơn một chút. Gã thử nín thở, quẫy đạp thân thể, thế nhưng không hiểu sao đôi mắt càng lúc càng nặng trĩu. Nặng đến nổi Hans, kẻ nổi danh khắp Quỷ Lửa vì thể chất siêu hạng của mình, cũng chịu không được mà nhắm mắt bất tỉnh sau ba tiếng đếm của Tự Minh.

- Thành công!

Là tiếng của Tự Minh vui mừng hoan hô.

- Robbie, Robbie, mau đến đây!

Nghe thấy tiếng kêu gọi của đồng bạn, Robbie từ lối rẽ nơi ngã ba lốc cốc chạy ra. Thằng bé nhanh nhẹn nắm lấy tay kéo của xe đẩy đúc từ sắt, kéo nó lộp cộp quẹo về hướng mà hai đứa nó vừa đi tới. Tự Minh gồng mình đẩy ở phía sau. Chiếc xe mà lão Jae Sik chỉ cần dùng một tay là có thể kéo đi nhẹ nhàng, đến lượt hai đứa nhỏ lại hóa ra vô cùng nặng nề.

Vài cái rễ cây cũng thử tiến tới góp sức, và những cái rễ khác thì trói chặt lão Jae Sik cùng Hans, hiện đã bất tỉnh nhân sự, vui vẻ kéo lê hai gã đàn ông ở phía sau cùng.

* * *

Chín trâu hai hổ ra sức kéo lê lồng sắt một quãng đường quanh co, cả nhóm rốt cuộc trở về nơi xuất phát. Robbie ngã lăn quay trên mặt đất, há miệng thở hồng hộc, mệt đến chẳng muốn động đậy.

Tự Minh vuốt mồ hôi trán, ra hiệu cho đám rễ cây trói chặt lão Jae Sik cùng Hans vào tường, sau đó nó từ áo choàng trên người xé ra hai mảnh vải dài, lại rắc lên đó một lớp dày thuốc mê, rồi giúp mỗi người đeo lên một cái.

- Không, không nhất thiết phải làm thế chứ?

Chứng kiến toàn bộ quá trình, Robbie hoang mang nuốt ực một ngụm nước bọt, lắp bắp hỏi.

- Mẹ tớ dạy đấy. Cẩn thận không bao giờ là điều thừa thãi.

Tự Minh cười tủm tỉm trả lời. Giọng nói của nó có chút hụt hơi, nhưng không có ảnh hưởng bao nhiêu năng lực hành động của thằng bé.

- Chúng mình cần chìa khóa.

Tự Minh nói với Robbie. Nó vói tay vào người gã Hans mò mẫm lùng sục, lôi ra vài cái bao da cùng túi vải, và một cái ví tiền có hình dạng như một con bạch tuộc tí hon. Con bạch tuộc khá nhát gan. Tám cái vòi của nó quéo lại, bao quanh thân thể thành một quả cầu nhỏ ướt mẹp.

Trên người gã Hans không có chìa khóa, Tự Minh chuyển mục tiêu sang lão Jae Sik. Sau đó nó tìm được những ba chùm chìa khóa từ trên người lão. Chúng được vắt cạnh nhau trên sợi dây lưng làm bằng da quấn quanh hông lão già. 

Lồng sắt nhốt đám thỏ được đúc từ những thanh sắt to, đặc ruột. Tầm hơn mười con Thỏ Bông Xám bất tỉnh nằm ngả nghiêng bên trong lồng. Chuyện gì xảy ra cũng không làm chúng nó tỉnh lại. Tự Minh cầm ba chùm chìa khóa trên tay, cùng Robbie ướm thử từng chìa vào cái ổ khóa to tướng nơi cửa lồng.

Thời gian tích tắc trôi đi, bên trong hầm ngầm không thể quan sát tới ánh sáng bên ngoài, Tự Minh không biết được hiện tại là mấy giờ. Nhưng nó đoán hẳn là gần tới bữa tối, bởi vì cái bao tử nhỏ của nó bắt đầu kêu réo đòi ăn. Từ buổi sáng đến tận thời khắc này, ngoại trừ bữa sáng ngon miệng và đầy dinh dưỡng do phu nhân Dâu Tây Đỏ chuẩn bị, hai đứa trẻ chưa hề được tận hưởng một bữa ăn ra hồn. Buổi trưa của hai đứa nó chỉ là vài cái bánh hạt dẻ nướng. Và bữa tối của Tự Minh cùng Robbie vẫn sẽ tiếp tục với món bánh hạt dẻ nướng, dĩ nhiên, đã không còn nóng giòn thơm ngon như lúc ban đầu.

Ổ khóa cành cạch một tiếng mở ra. Hai đứa nhỏ không có ngay lập tức mang đám thỏ ra khỏi lồng mà cùng nhau ngồi bẹp ở một bên. Robbie lục lọi từ trong ba lô lấy ra một cái túi vải, bên trong còn lại vài cái bánh hạt dẻ, hiện đã lạnh teo, cứng ngắt. Nó phân cho Tự Minh hai cái, bản thân nó cũng một tay cầm một cái, ra sức gặm.

Hai đứa trẻ vội vàng giải quyết bữa tối, lại nâng lên bình thủy tinh ừng ực uống nước, ý đồ cuốn trôi vụn bánh vướng nơi cổ họng.

- Tụi mình không còn lại bao nhiêu nước.

Robbie chau mày lắc lắc cái bình thủy tinh, hiện nước bên trong còn không tới một phần ba, cẩn thận đóng kín nắp bình rồi bỏ lại nó vào trong ba lô.

- Tụi mình cần nhanh chóng mang lũ thỏ chạy khỏi hầm ngầm.

Tự Minh cũng đồng ý với Robbie. Cơ thể nhỏ bé của nó đã cảm nhận được mệt mỏi, và từng thớ thịt trên người thằng bé bắt đầu kêu gào yêu cầu nghỉ ngơi.

- Kéo lê một cái lồng sắt nặng nề như thế này khắp hầm ngầm là không thể.

Sức lực đều không phải là thế mạnh của cả hai.  Cả Tự Minh và Robbie đều rất biết tự hiểu lấy khả năng của chính mình.

- Chúng mình cũng không thể ôm hết lũ thỏ được. Những mười ba con.

Robbie lại gãi đầu. Ngày hôm nay thằng bé đã gãi đầu đủ nhiều. 

- Chúng ta có thể đánh thức lũ thỏ?

Tự Minh thử hỏi.

- Bồ chắc là chúng nó sẽ nghe theo chỉ huy của tụi mình, thay vì cầm đao răng thỏ rượt đuổi ân nhân đã cứu chúng nó khắp hầm ngầm chứ?

Robbie hồ nghi hỏi. Không phải là nó nghĩ xấu về Thỏ Bông Xám, mà là sự việc như thế từng xảy ra, và vị ân nhân xấu số kia đã trực tiếp kể chuyện đó cho nó nghe, ngay tại tiệm ăn “Khẩu Vị Tuyệt Hảo”.

- Chúng ta không còn lựa chọn nào khác. Rễ cây trắc bách diệp chỉ có thể hoạt động ở dưới mặt đất. Rời khỏi hầm ngầm, hai đứa mình vẫn phải tự mình vận chuyển lũ thỏ.

Nhìn thấy ánh mắt của Robbie liếc về đám rễ cây, Tự Minh nhịn không được thở dài, cắt đứt ý đồ nhờ vả trắc bách diệp của nó.

- Được rồi. Để tớ xem.

Robbie nhún vai, chấp nhận hiện thực. Nó từ bên trong lồng sắt vớt ra một con Thỏ Bông Xám, nâng con thỏ nhỏ sát vào mũi mình, bắt đầu hít hà đánh giá.

- Tụi nó trúng phải một loại thuốc mê mạnh mẽ. Để xem, U Hương Huyễn Hoặc, Cỏ Mê Vụ, bột vỏ trai Ảo Ảnh, còn có lông đuôi của một con Cáo Đỏ? Chậc, đủ cho lũ thỏ ngủ bảy ngày bảy đêm không tỉnh.

- Cậu ngửi ra được?

Tự Minh ngạc nhiên nhìn Robbie chỉ dùng cái mũi đã có thể phân tích rõ ràng từng loại thành phần của thuốc mê, nể phục vô cùng.

- Do Văn của tớ đó. 

Robbie chớp chớp đôi mắt, nó cười hì hì giải thích.

- Nếu như Văn của bồ khiến bồ có thể cùng sinh vật siêu phàm giao tiếp và nhờ vả chúng, thì Văn của tớ giúp cho tớ nhận diện được mọi tạo vật của thiên nhiên. Nó như một cái máy quét vậy. Xoẹt xoẹt, qua việc nhìn, chạm, ngửi, thậm chí là nếm, tớ có thể lập tức nhận biết được tên gọi, cấu tạo và thành phần của chúng.

Robbie vừa nói vừa bắt đầu lôi ra đồ nghề ra khỏi ba lô, bộ chày và cối quen thuộc, cùng với đủ loại cỏ khô Tự Minh chẳng hề nhận thức.

Con thỏ nhỏ được Robbie giao lại cho Tự Minh. Thằng bé ôm lấy con thỏ bằng hai tay, ngoan ngoãn ngồi yên bên cạnh chờ Robbie điều chế thuốc giải.

Ôm con thỏ béo mập trong tay, Tự Minh cảm thấy mình giống như đang ôm một con gấu bông to vậy. Nó mềm mại, lại ấm áp, khiến thằng bé nhịn không được dụi má vào bộ lông mượt mà của con thỏ.

- Tớ ôm ngang bụng con thỏ như thế này có ổn không?

Tự Minh lo lắng hỏi thăm Robbie. Nó nhớ là có ai đó từng nói, chỉ được giữ lấy loài thỏ bằng cách nắm hai cái tai dài của chúng.

- Không sao. Lũ Thỏ Bông Xám đặc biệt chắc nịch. Sinh vật siêu phàm không có loài nào yếu đuối hết á. Bồ thích ôm nó thế nào thì cứ ôm thế ấy.

Nhìn thấy Robbie trả lời với bộ dáng chẳng sao cả, Tự Minh yên tâm, nó lại vui vẻ dụi mặt vào bụng con thỏ lần thứ hai, híp mắt hít hà, cảm thấy bản thân như được hồi sinh.

Khi mà ngay cả Tự Minh cũng không biết nó đã hít hà con thỏ hết bao nhiêu lần, Robbie thành công chế xong thuốc giải cho mười ba con thỏ.

- Mang nó lại đây nào, tớ thử xem hiệu quả.

Tự Minh nâng con thỏ trong tay. Mắt của nó nhắm nghiền, và cái bụng phập phồng như đang ngủ. Robbie lấy ra một nhánh rơm, hoặc là một loại thực vật nào đó trông tựa như rơm sau khi bị phơi khô. Nó vo một đầu của cọng rơm lại thành hình cầu, rắc lên trên đó một nhúm bột thuốc vừa mới điều chế xong. Thằng bé lại lấy ra một món đồ mà Tự Minh chưa từng thấy bao giờ. Đồ vật đó gồm hai viên đá có màu đỏ cam to ngang quả quất, với vô số kẻ nứt màu đen phủ kín bề mặt, được đặt cách xa nhau tầm hai centimet, nối với nhau bằng một cái lò xo màu bạc. Mỗi đầu của cái lò xo bao bọc lấy một viên đá, giữ cho chúng ở cách xa nhau, và kết thúc bằng một cái đĩa tròn cũng được đúc từ bạc trắng.

Hai ngón tay của Robbie chạm vào mặt bên ngoài của hai cái đĩa bạc, nâng món đồ vật đó tiến đến gần đầu tròn của cọng rơm. Một tiếng cách thanh thúy vang lên, hai viên đá mạnh mẽ chạm vào nhau khi lò xo bị hai ngón tay của Robbie dùng sức nén lại. Một tia lửa đỏ cam từ giữa hai viên đá bắn ra, hừng hực đốt cháy cọng rơm, khiến nó toát lên khói đen mù mịt.

Robbie nhanh nhẹn đưa cọng rơm đang cháy khét đến gần cái mũi hồng của Thỏ Bông Xám, để cho nó hít vào một đám khói đen. Khi mà cọng rơm đã cháy sạch sẽ, chỉ còn lại một đám tàn tro rơi trên nền đất, con thỏ rốt cuộc mở mắt.

Tuy nhiên, không mấy khả quan.

- Xem ra tớ cần cho thêm một ít Cỏ Mê Huyễn để tụi thỏ nâng cao tinh thần.

Xoa cằm nhìn con Thỏ Bông Xám ỉu xìu dựa vào lòng ngực của Tự Minh, Robbie đưa ra đánh giá.

- Là cái thứ mà cậu đã cho anh Poul dùng quá liều đó hả?

Tự Minh trợn mắt, vì sao nó đột nhiên cảm thấy hơi hồi hộp?

- Bồ yên tâm đi. Lần này tớ sẽ điều chỉnh liều lượng thật tốt.

Robbie mạnh mẽ vỗ cái lồng ngực lồi xương của nó, tự tin đảm bảo. Nó hừng hực lôi ra thêm mấy cọng cỏ từ bên trong một cái túi áo nào đó, dứt khoát vứt chúng vào cối thuốc, đầy khí thế mà giã nát chúng nó, trộn đều với mớ thuốc bột trước đó. Tuy nhiên, theo từng cú giã của chày gỗ, tốc độ của Robbie càng lúc càng chậm lại. Văn ở sau lưng liên tục phát ra cảnh báo khiến nó hoang mang nuốt ực một ngụm nước bọt.

Robbie nhìn đăm đăm cối thuốc. Cỏ Mê Huyễn đã hoàn toàn cùng bột thuốc hòa làm một, không đường cứu vãn. Nó lại ngẫm lại số thảo dược mà nó mang theo trong người, số lượng hoàn toàn không đủ để chế thêm mười hai phần thuốc giải mới. 

Thằng bé mê mang chớp chớp đôi mắt, cảm giác tình hình cực độ không xong.

- X… xong. Bồ tránh một bên nào Tự Minh. Chuẩn bị sẵn sàng. Thực ra thì tớ, tớ cũng có đôi chút hồi hộp.

Robbie vuốt mạnh khuôn mặt đen nhánh, khua khoắng cánh tay dài ngoằng của nó, ý bảo Tự Minh gom hết đồ đạc lên rồi đứng ở xa xa phía sau nó. Bản thân nó cũng đeo lên cái ba lô to.

- Trước, trước hết, bồ hỏi tụi rễ cây đường thoát khỏi hầm ngầm trước đi. Ví dụ như một lối ra khác, hoặc là thông qua cống ngầm chạy ra bên ngoài, hoặc là nhờ chúng đào một đường thẳng lên mặt đất luôn… Đường nào an toàn, rộng rãi, dễ chạy ấy…

Robbie bắt đầu nói lắp. Hai chân của nó đã một trước một sau bày ra tư thế sẵn sàng chạy nước rút, và hướng về Tự Minh run rẩy đưa ra đề nghị.

Tự Minh hết chỗ nói rồi. Nó ôm con thỏ ỉu xìu bằng một tay, bàn tay trái chạm vào một cái rễ cây đung đưa bên ngoài tường đất, tìm từ ngữ đơn giản nhất cùng nó hỏi đường.

Cái rễ cây tỏ ra rất vui vẻ, nó hí hoáy thân mình mảnh dẻ, trả lời rằng có biết một đường thông với phía trên, cách nơi đây rất gần.

Có được câu trả lời, hai đứa trẻ yên tâm phần nào. Đợi cho Tự Minh đã lùi đi một khoảng cách, Robbie mới kéo xuống cái khăn hoa nhỏ của nó, tựa như đeo khẩu trang bịt kín miệng cùng mũi. Tay trái của nó giơ lên một bó rơm rắc kín thuốc bột phiên bản mới nhất, tay phải cầm hai viên đá đánh lửa. Robbie dứt khoát nắm lại bàn tay phải, để hai viên đá chạm mạnh vào nhau, rên lên một tiếng cách chói tai, đồng thời tóe ra một tia lửa hừng hực đốt cháy bó rơm.

Bó rơm nhả khói mịt mù cả một khu vực, bao trùm toàn bộ lũ thỏ bất tỉnh. Thỏ Bông Xám rất nhanh có động tĩnh. Chúng nó động đậy cái mũi nhỏ, đánh hơi xem tên nào to gan dám thiêu ổ của mình.

Đột nhiên, một con thỏ trợn tròn đôi mắt. Nó ở gần Robbie nhất, cũng nhìn chằm chằm Robbie không hề rời mắt. 

Từng đôi mắt đỏ liên tiếp mở ra, trợn trừng nhìn hai đứa trẻ, vẻ mặt say mê đắm đuối. Thậm chí, vài đôi môi ba múi còn lập lòe chất lỏng khả nghi.

- Robbie! Chạy! Chạy mau!

Tự Minh thét lên. Bởi vì con thỏ nhỏ ỉu xìu mà thằng bé đang ôm trong tay, vừa dùng chân trước của nó chạm vào củ ấu nhỏ trên tay trái của Tự Minh, thông báo với ân nhân của mình rằng:

"Anh em của tôi tụi nó đói. Tụi nó nhìn lầm hai cậu là hai quả Dâu Gai Nước Mắt to đùng đó"

"..."

"Không chạy là sẽ bị gặm sạch sành sanh đấy"

"..."

Hầm ngầm vốn dĩ chỉ có tiếng tỉ tê của loài côn trùng, hòa nhịp cùng tiếng rơi tí tách của nước cống, nay lại vang vọng tiếng thét kinh hoàng của hai đứa trẻ.

Một loạt tiếng bước chân rầm rầm đánh thức nơi đây khỏi cơn ngáy ngủ. Ở một khúc cua hẻo lánh nào đấy của hầm ngầm, có hai thân ảnh, một cao gầy, một lùn chắc nịch, đang chạy hết tốc lực tiến về phía trước. Đứa trẻ lùn còn ôm trong tay một con thỏ xám. Và ở phía trước nó là một cái rễ cây ngoe nguẩy uốn mông, hưng phấn chỉ đường.

Đứa trẻ cao gầy chạy ở phía sau. Tụt lại sau cùng là một bầy thỏ. Chúng nó mập ú, mũm mĩm, miệng nhỏ dãi và mắt sáng rỡ long lanh. Bốn chân của lũ thỏ thoăn thoắt đạp trên nền đất, không màng những vũng nước đọng dơ dáy  tồn tại suốt quãng đường. Và mục tiêu của chúng nó chính là hai đứa trẻ đang chạy ở phía trước. Hoặc nói đúng hơn, trong đôi mắt đỏ của bầy thỏ lúc này, chỉ có hai quả Dâu Gai Nước Mắt khổng lồ biết chạy mà thôi.

Trong thời điểm mà lũ thỏ con nào cũng cực kỳ đói bụng, thì đó chính là một mâm trái cây thịnh soạn, có đúng không nào?


Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận