Bóng tối đang dần ôm dần lấy tòa lâu đài, thứ màn đêm tối tăm đang vây lấy tâm tư của cậu. Những dòng suy nghĩ bất tận bị chôn vùi không có lối thoát ra. Mọi thứ như hiện lên trên đôi mắt xanh dương một vẻ đượm buồn.
Bàn tay cùng dáng vẻ hơi dun chạm lên bức tường đá dọc hành lang tới thư viện. Để cảm nhận được thứ cảm giác mát lạnh bức tường, nó làm cậu nhớ đến cái lạnh trong cơn mưa đầu đông hôm ấy. Bất giác, cậu cắn chặt môi, tay phải để lên lồng ngực như muốn bóp nghẹt trái tim với một vết hở lớn trên nó. Khuôn mặt lộ ra một vẻ không ưa nhìn.
“Này…”
Một giọng nói cất lên trong đầu, theo phản xạ cậu ngõ nghiêng xung quanh tìm kiếm nơi phát ra nó. Dùng tay phải nhanh chóng lau đi những giọt nước đang thành hình ở khóe mắt.
“Sao rồi… sau hai ngày đến với dị giới.”
“Ai vậy…?” - Cậu hốt hoảng với tiếng phát ra mà không định hình được phương hướng của nó.
“Là ta… Viva.”
“… Sao người phải thần bí thế.”
“Nó chỉ là một cách giao tiếp bằng với người được ta ban phước mà thôi.”
“Người làm tôi rớt mất quả tim ra khỏi lồng ngực rồi này.”
Lời nói của Charles với vẻ hóm hỉnh làm Viva cười mỉm và hỏi tiếp.
“Ngươi đang làm gì vậy?”
“Vài thứ tôi cần tìm hiểu ở thư viện… Và mọi thứ ở đây có vẻ khá ổn.”
Cậu nhún vai, cười gượng để che giấu cảm xúc hiện tại.
“…”
Về phía Viva, cô nhận ra sự khác lạ trong giọng nói của Charles. Cô cảm giác lời nói cậu ta mang một chút đượm buồn, cảm xúc của cậu ấy đang bị xáo trộn một cách kỳ lạ.
Những nét trên khuôn mặt cô lộ ra vẻ lo lắng, trong lòng cô cảm thấy rạo rực khó mà diễn tả được.
“Vậy ta không phiền ngươi nữa.”
Khi không nghe thấy Viva nói gì nữa, cậu dừng lại cái vẻ mặt như đang vui của mình, hướng ánh mắt ra phía ngoài hành lang, bầu trời bắt đầu nổi giông, những tiếng sấm rền vang vọng trong không gian. Cùng những vệt sáng xanh đỏ lập lòe xuất hiện trên trong những mảng mây dày, cùng tiếng gió như đang rú lên từng hồi.
“Lại mưa rồi…!”
Lời nói của cậu nặng trĩu cảm xúc, tâm trạng rối bời.
Những làn gió thổi đưa mùi ẩm ướt từ ngoài vào hành lang. Nó là mùi của những cơn mưa sắp bắt đầu.
Cậu đẩy cửa thư viện bước vào trong, những ánh đèn mana được bật lên trước khi bầu trời đêm buông xuống. Những tia sáng yếu ớt còn sót lại của bầu trời vẫn còn len lỏi qua những khung cửa sổ. Không gian rộng lớn của thư viện mang một vẻ tĩnh lặng. Nơi đây chứa cả một kho tàng kiến thức khổng lồ của thế giới.
Một con người với tính cách thích đọc sách như cậu quả đây là một thiên đường.
Những kệ sách cao lớn đan xen nhau như một mê cung trí thức thu nhỏ.
Bất chợt, quyển sách màu xanh sẫm ở kệ đối diện chiếm trọn tầm nhìn của cậu. Những vết sờn ở trên gáy sách với các họa tiết vàng kim như đang thôi thúc cậu chạm tay vào nó.
“Có mắt nhìn đó nha…”
“Lillie… e!”
Tầm nhìn của cậu là một cô gái cao tầm ba mét bẻ đôi cộng mười phân. Đôi mắt xanh tựa đồng mạ non vào buổi sớm mai cùng mái tóc nâu vàng dài đến ngang vai. Đôi môi hồng nhỏ nhắn nở một nụ cười tinh nghịch hướng về cậu.
“Nó khá hay! Nhưng không mấy nổi tiếng. Kể về cuộc đời của đau khổ của một vị anh hùng.”
Trên tay, cô đang ôm những quyển sách, mà cô đã chọn được trong thư viện và đi cùng cậu đến chỗ ngồi.
“Cậu biết sao nó đặc biệt không?”
Cô nghiêng đầu sang cậu, ánh mắt của Lillie nhìn cậu như đang sáng lên một cách kỳ lạ. Đôi mắt to tròn lấp lánh toát lên vẻ tinh nghịch và năng động bởi những tia sáng hiếm hoi từ bên ngoài cửa sổ và những ánh đèn mana gần đó.
“Tôi không biết… Vậy sao nó đặc biệt?”
Cậu đáp lại câu hỏi của Lillie với vẻ mặt tò mò.
Lillie, trong đôi mắt của cô một người con trai với mái tóc đen tuyền đung đưa theo từng bước chân của họ. Theo sau nó là đôi mắt xanh dương lấp lánh như những viên đá sapphire dưới ánh đèn, nhưng nó như mang một nỗi buồn không thể nói ra. Thứ đó như những tạp chất còn sót lại trong nó. Đôi mắt đẹp đến thế! Nó là cho cô rùng mình mỗi khi nhìn thẳng vào mắt cậu.
“Cậu có biết… kiếm thần trong bảy vị anh hùng hai trăm năm trước không?”
“Tất nhiên là biết rồi…”
Charles trả lời Lillie với vẻ mặt ngạc nhiên. Bởi vì qua hệ thống kiến thức cậu có được từ Viva, đó là một điều cơ bản câu biết được. Nhưng những kiến thức cậu có được nó bị giới hạn ở một mức độ nhất định.
“Vậy là ai trong bảy vị anh hùng? Là… Asahi Makoto. Ông ấy là một người đến từ phương đông, một đất nước xa xôi… Khi ông hoàn thành tác phẩm này cũng là lúc ông biến mất.”
Vừa dứt lời, cô như nhận ra mình có việc phải làm. Những nét hoảng hốt lộ ra trên khuôn mặt đáng yêu ấy, cất lời.
“Thôi tôi có việc rồi, đi trước nhé.”
Cô ôm lấy những quyển sách của mình rồi vẫy tay chào Charles. Dáng vẻ nhỏ nhắn đang hốt hoảng của cô đánh yêu đến kỳ lạ.
“Hửm…”
Cậu bắt đầu chìm trong suy nghĩ của mình về những thông tin của Lillie cho cậu.
“Thất anh hùng, hai trăm năm trước, Asahi, biến mất…”
Cậu trống tay lên cằm suy nghĩ. Nhìn chằm chằm vô quyển sách trên bàn (Điểm đen và tia sáng yếu ớt cuối cùng).
*********************
“A…..”
Tiếng la thất thanh của Liam.
“Này, né đi… chứ! Sao mà cậu lại tự tin đỡ được đòn đó của tôi…”
Vẻ mặt tức giận của Iris nhìn thẳng đến cậu, người đang dính phải nhát chém vào cánh tay. Mặt cậu tỏ ra đau đớn nhưng vẫn cố nhịn và nở một nụ cười gượng.
Nhìn thấy máu chảy cô chạy đến chỗ Liam với vẻ mặt lo lắng, đưa tay ra và niệm phép.
“Healing.”
“Có đau lắm không?”
Liam người đang đỏ mặt, tim cậu đập nhanh một cách kỳ lạ khi được Iris hỏi thăm. Cậu cảm thấy sự dịu dàng đó của Iris chính là dáng vẻ của một cô gái, nó khác hẳn với lúc cô ấy tập luyện.
Về phía Irisdina Phillips, người đang lo lắng cho Liam, với cô nhát kiếm ấy khá nguy hiểm đối với người mới như cậu ấy. Cái dáng vẻ đang cố nhịn đau của cậu ta, nó làm cô buồn cười.
“Không sao đâu…! Vết… thương nhỏ thôi mà…”
Cậu ngượng đến mức ấp úng. Trước mặt cậu, cô gái với mái tóc như ngọn lửa đang cháy cùng đôi mắt đỏ rực đang loay hoay sơ cứu, cái dáng vẻ dịu dàng làm cậu không thể rời mắt.
“Ta tập tiếp nhé…!”
Lời nói của Iris kéo tâm trí cậu trở lại với hiện thực mình đang bị ăn đòn.
“À… ừm”
Bầu trời chỉ còn lại một vùng đỏ rực và những vệt sáng còn sót lại. Từng đợt gió thổi đem theo bầu không khí nóng và ẩm ướt của cả một ngày nắng.
Từng nhát kiếm va vào nhau tạo nên đốm sáng nhỏ bay tứ tung, theo nó là tiếng kim loại chói tai.
Ánh mắt Iris sắc lạnh làm cho những đường kiếm của cô ấy đáng sợ đến rợn người. Nó nhẹ nhàng uyển chuyển nhưng chứa đầy sức mạnh. Từng nhát vung kiếm tạo nên một áp lực lớn cho đối thủ. Mái tóc đỏ được cột đuôi ngựa cùng đường nét cơ thể thanh thát và cân đối. Tất cả tạo nên một người con gái hoàn hảo đến đáng sợ.
Cô xoay người một cách đột ngột cùng nhát chém sắc bén hướng tới Liam. Cậu giật mình, mặt nhăn lại, răng nghiến chặt vì đòn đánh bất ngờ của Iris. Cú chém mạnh đi kèm với mana làm cậu bị hất ra xa và mất trọng tâm. Cậu dùng chân trái tiếp đất và dồn lực vào nó tạo đà để thực hiện đòn đánh tiếp theo. Liam bắt đầu dồn mana vào thanh trường kiếm, một ánh sáng vàng với những dòng mana trôi nổi trên thanh kiếm.
Thánh thuật cường hóa.
Cú đạp bằng chân trái làm mặt đất bị lún, Liam lao tới Iris người đang thủ thế để đón cú đáp trả từ cậu. Một nhát chém từ dưới lên, đường kiếm sáng rực hất về phía cô, ngay lúc đó thanh trường kiếm được cắm xuống đất với góc nhọn nhằm đỡ lấy cú chém một cách toàn diện.
Tiếng của hai thanh kiếm va chạm xé toạc không gian. Nhát chém của Liam bị chặn lại giữa chừng, một tia sáng đỏ chợt lóe lên cậu chỉ kịp ngả người trong gang tấc, đường kiếm sắc chém từ phía bên trái ngang qua mặt.
Bây giờ, Liam cảm thấy như sống lưng mình có hơi lạnh chạy qua làm cậu đổ mồ hôi. Đồng tử thu hẹp lại, tầm nhìn của cậu cũng theo đó chỉ còn hình ảnh của Iris với mái tóc đỏ cột đuôi ngựa cùng ánh đôi mắt sắc một cách nguy hiểm. Đường kiếm đỏ rực được vung ngang qua mặt. Hiện trạng, cậu chỉ muốn hét lên. Ôi! má ơi.
Ánh mắt cậu và Iris chạm nhau. Đôi mắt đỏ bây giờ không có lấy một sự ấm áp như lúc cô sơ cứu, nó như muốn ăn tươi nuốt sống cậu. Một tiếng nuốt nước bọt.
Ực…
Cậu ngã ra nền đất vì mất trọng tâm. Liam lộn một vòng kéo dài khoảng cách với Iris, lấy lại thế thủ của mình.
Những tia sáng cuối ngày tắt hẳn thay vào đó là ánh đèn mana sáng rực rỡ. Tiếng sấm vẫn ở đó và âm ỉ. Từng hạt mưa bắt đầu rơi xuống với tiếng gió rít ngày một mạnh. Mọi thứ như bị cuốn lấy trong cơn giông.
“Chúng ta dừng ở đây nha… Iris.”
Giọng nói của cậu như bị áp bởi tiếng mưa. Dường như Iris không nghe rõ lời cậu nói.
“Sao cơ..” - Cô hét to.
“Cậu vừa nói cái gì vậy…”
“Tôi bảo chúng ta nghỉ ở đây nhé…” - Cậu hét lên một cách bất lực.
“Chưa xong đâu, chúng ta còn chưa phân thắng bại.”
Dứt câu cô lao thẳng vào cậu với một đường kiếm sắc. Nụ cười trên mặt Iris làm cậu bị cuốn theo trận đấu. Tiếng kim loại va chạm hòa lẫn tiếng mưa và sấm chớp.
“Nếu cô thích...”
Liam đáp trả bằng một lời nói cứng rắn. Những luồng sáng mana phát ra từ hai thanh trường kiếm. Nụ cười điên rồ của hai người trong mưa.
“Anh biết không?… Khi cha tôi còn sống. Ông ấy thường cùng tôi đấu tập trong mưa như vậy đó.”
Cô nói to với nụ cười dạng dỡ trên môi. Những nhát chém của cô càng ngày càng mang nhiều sức dồn vào. Tiếng kim loại va chạm dồn dập như thể cô ấy đang đấu với người cha đã mất của mình. Những kí ức về cha cô ùa về vui vẻ, hồn nhiên, cho đến khi vì bảo vệ cô trong một ngày mưa mà ông ấy mất. Tất cả làm lồng ngực thắt lại, bởi chính sự dằn vặt trong quá khứ của chính mình.
Ngày hôm ấy, nếu cô không vào rừng để ông phải đi tìm và bản thân đủ mạnh mẽ để bảo vệ chính mình, thì cha cô đã không chết.
“Tôi đã thực hiện được lời hứa với cha… Hồi còn bé.”
“Mạnh mẽ... Sắc sảo…Thông minh.”
Hiện tại, Liam đang hứng chịu những nhát chém đầy uy lực của cô làm đôi bàn tay tê dại. Cô ấy như bị cuốn theo từng đường kiếm của mình.
Bỗng, cậu nhìn thấy đôi mắt dang ửng đỏ, giống với một người đang khóc. Cậu nhận ra, cô cố dùng nụ cười và nước mưa để che đẩu giây phút mà tâm trạng bản thân yếu nhất. Liam cậu cảm nhận được sự đau khổ trong đôi mắt đỏ ấy, của một con người hoàn hảo về mọi mặt. Cũng giống như người bạn ấu thơ của cậu, ánh mắt của sự đau khổ khi mất đi người thân. Nhưng họ phải giả vờ mạnh mẽ đến nhường nào nữa. Vẻ mặt cậu với những nét dối bời đến khó tả, mọi thứ cậu hiểu, cậu biết và bản thân trải nghiệm, nó là quá nhỏ bé với những người cậu đang cho họ là bình thường. Liam cắn chặt môi, cậu dồn một lực lớn vào thanh kiếm để hất bay Iris ra xa.
“Cuối cùng cũng chịu nghiêm túc…”
Lời nói của cô vang vọng trong không gian. Mặt cô nhăn nhúm vì cú vung kiếm mạnh đến đáng sợ đó.
Khi Iris lao tới, cậu bỏ kiếm ôm chặt lấy cô. Trong màn đêm, những tia sáng của ánh đèn mana chiếu rọi một vùng sân tập. Tiếng mưa vẫn dồn dập như đang gào lên cùng những đợt gió mạnh. Những tia chớp giật đùng đùng trên bầu trời, theo nó là thứ ánh sáng xanh trắng tỏa ra khắp mọi phía.
“Khóc đi...”
Vẻ mặt cô mếu máo sau lời nói của cậu. Người cô mềm đi, mọi thứ như ngừng lại sau cái ôm đó.
“Cô không cần mạnh mẽ với tôi...”
Iris, cô ấy bắt đầu khóc thành tiếng, thanh trường kiếm trên tay rơi xuống đất. Mọi thứ như thu bé lại trong vòng tay của Liam, nó ấm áp đến lạ thường. Chân tay cô bủn rủn như mất đi sức lực.
“Đồ ngốc…! Sao lại ôm tôi trong khi chúng ta còn đang chiến đấu cơ chứ...”
Cô ôm chặt lấy cậu và khóc lớn trong cơn mưa. Cô dần dần lịm đi trong vòng tay cậu. Liam biết cô ấy đã tập luyện với cường độ cao để đạt được đến lời hứa với người cha đã mất. Cậu bế cô ấy lên rồi đi về phía cung điện.
“Cô ấy lại dầm mưa hả trời!”
Tiếng của Lillie cất lên từ xa, lo lắng chạy tới.
“Lillie… Cô có thể kể cho tôi về gia đình Iris được không.”
Sau lời nói của Liam, sự bất ngờ trong đôi mắt của cô hiện lên. Có lẽ cậu ấy đã nhận ra lớp vỏ bọc của Iris.
“Được thôi… Nhưng cậu nên đi tắm trước đã.”
Vào lúc đó……….
Charles đang ngồi và chìm đắm trong những câu chuyện về Makoto. Những thứ ông ấy kể trong những cuốn sách cậu đọc, nó mang một tâm thế nặng nề như là có sự tương đồng của cậu với ông ấy.
Trong một góc của thư viện, nơi ánh sáng của chiếc đèn mana soi rọi mọi thứ, bao quanh cậu là những cuốn sách viết về thế giới. Mái tóc đen tuyền và đôi mắt xanh ấy long lanh với những cuốn sách cậu đọc.
Cậu thắc mắc về vị kiếm thần, cách ông viết nên câu chuyện của vị anh hùng tên “Kuro” nó chất đầy những điều mà vị anh hùng hối tiếc. Giống như ông đang kể về cuộc đời của chính bản thân trong đó, mọi thứ là một nỗi ân hận suốt cuộc đời.
Ba cuốn sách viết lên tất cả những gì ông để tuột mất. Đầu cậu bắt đầu đau như búa bổ làm bản thân chìm trong mạch suy nghĩ của chính mình.
“Sao rồi…?”
Không gian tĩnh lặng của thư viện, một lời nói vang lên trong đầu làm cậu giật mình. Một mảng ánh sáng trắng vàng hiện ra, từng vệt mana trôi nổi trong không gian. Mọi thứ như bị nuốt trọn bởi nó.
Một cô gái xinh đẹp với mái tóc bạch kim dài đến ngang hông. Khuôn mặt thanh tú cùng đôi mắt màu hổ phách đẹp đến khó tả.
“Cái...!”
Đôi mắt xanh dương mở to với vẻ ngạc nhiên. Mái tóc đen ấy khẽ lay bởi những đợt gió do những dòng mana di chuyển trong không khí tạo ra. Mồm cậu há hốc khi tận mắt chứng kiến loại thánh thuật không gian.
Một bàn tay trắng thon dài khẽ đưa ra nâng cằm cậu lên. Charles cảm nhận được sự mềm mại từ bàn tay ấy.
“Sao phải ngạc nhiên như vậy….”
Tiếng Viva trầm bổng trong không gian tĩnh lặng với vẻ mặt không lộ biểu cảm, nó thật sự đẹp đến lặng người. Cơ thể cô dần hiện ra, một cơ thể hoàn hảo, làn da trắng nõn ẩn hiện sau lớp váy trắng mỏng. Một hương thơm nhẹ tràn ngập một góc thư viện.
“...”
Cậu đứng hình mất mấy giây, bản thân không hiểu điều gì đang xảy ra, đầu cậu như đứt dây cót làm mọi thứ như ngừng lại.
“Mọi thứ vẫn ổn, thưa nữ thần.”
“…”
Cái cách cô ấy chạm chân xuống nền căn phòng, nó nhẹ nhàng và uyển chuyển. Nữ thần nhẹ dùng tay trái vén mái tóc cùng cử chỉ dịu dàng. Cô tiện tay với lấy một quyển sách bên cạnh cậu.
“Sách của Makoto..?”
Viva nhìn Charles với vẻ mặt ngạc nhiên.
“Ngài biết tác phẩm này..?”
Vẻ tò mò lộ trên mặt Charles là sự bất ngờ và cậu cũng cảm thấy có ẩn ý trong ba cuốn tiểu thuyết ấy.
“Nó khá hay…! Trên thực tế tác phẩm này có bốn cuốn sách. Mà cuốn thứ tư không ai tìm thấy nó cả.”
Những lời Viva nói càng là Charles phân vân về tác phẩm này. bản thân nó mang trong mình quá nhiều ẩn ý. Cậu cúi xuống, dùng tay ôm đầu suy nghĩ.
“Quyển thứ tư tên gì vậy nữ thần?”
Suy nghĩ của cậu đang bị xoáy sâu vào nội dung.
“Không còn gì.” - Viva trả lời với vẻ khó hiểu trên mặt.
“…”
Cậu như nhận ra cái gì đó cậu lật đống sách tìm lấy tờ giấy ghi chú của mình. Mắt cậu sáng lên khi giải được ngụ ý ban đâu của Makoto.
“Vậy nó gần như đã sáng tỏ…”
“Là sao… Sáng tỏ cái gì vậy.”
Viva với ánh nhìn tò mò hướng về cậu. Vẻ mặt khó hiểu của cô rất đánh yêu. Đôi mắt hổ phách mở to, cô ngó nghiêng vào tờ ghi chú trên tay Charles.
“Không phải đó là những tiêu đề trên những quyển sách sao…?”
Charles cười nhẹ những kiểu những lời nói của Viva là đúng.
“Mọi thứ Makoto đã nói lên, là tia sáng le lói cuối cùng, thứ cứu rỗi cuộc đời ông.”
Cậu đưa tay lên cằm và ngẩn ngơ mất vài giây.
“Thứ tia sáng đó luôn luôn bị bóng tối ôm trọn cho đến khi nó không còn gì cả. Cho thấy tâm lý ông thời điểm đó đạt đến trạng thái tinh thần bất ổn.”
Ánh mắt Viva nhưng đang sáng lên, cô chưa bao giờ cảm nhận được nhiều đến vậy. Những lời nói của Charles càng khiến cô bất ngờ.
“Và thứ không còn gì ở đây không phải là ông mất đi tất cả. Mà là ông mất đi niềm tin vào con người. Đúng hơn! Là những thứ ông có thể đánh đổi cả mạng sống để cứu lấy.”
Cậu đi qua đứa cho Viva tờ ghi chú. Ánh mắt như đang khó hiểu về một thứ gì đó, nó mang đến sự lo lắng cho Viva.
Điểm đen và tia sáng yếu ớt cuối cùng. Ánh sáng hiu hắt nơi hẻm tối. Bầu trời đêm với tia sét trong cơn giông. Không còn gì.
Mọi thứ như nói lên, một ánh sáng nhỏ nhoi trong bóng tối vô tận. Những thứ đó cho thấy ông đang bị bóng tối nuốt. Vậy bóng tối là thứ gì? Cô bắt đầu hoài nghi về thứ bóng tối nuốt lấy Makoto vị kiếm thần trong thất anh hùng cứu cả thế giới này sợ hãi.
Một vị thần thì không bao giờ được can thiệp trực tiếp vào thế giới. Đó là lý do cô cũng không biết thứ bóng tối đó là gì.
“Nhưng…”
Một tờ ghi chú nữa được Charles lôi ra trong đống sách. Nghe thấy lời Viva cậu quay sang cô với vẻ mặt hớn hở, mái tóc đen tuyền được búi gọn, đôi mắt xanh như thể đang sáng lên dưới ánh sáng của chiếc đèn mana. Mọi thứ làm đầu cô trống rỗng, cô không còn nhớ mình định hỏi cái gì nữa.
“Sao vậy…?”
Charles với vẻ mặt khó hiểu nhìn Viva.
“À… Không… không có gì…”
Cô giật nảy mình. Má cô ửng đỏ, hướng mắt sang chỗ khác né tránh ánh nhìn của Charles.
“...”
Sau lời nói ấp úng của Viva cậu cũng không để ý nhiều và bắt đầu quay lại với những ghi chú của mình.
Hiện tại, cô cảm thấy tiếng nhịp tim đập mạnh trong lồng ngực. Cô nhìn cậu đang chăm chú vào những ghi chú của mình. Dáng vẻ đó làm cô thấy an tâm hơn so với những lời nói mang đầy sự trống rỗng hồi chiều. Tâm trạng cô như nhẹ đi vì cảm giác hồi chiều là sai. Cô tự nhiên cười nhẹ trên môi khi nhìn Charles.
Cậu đưa cho Viva tờ ghi chú tiếp theo. Mặt cậu như tối sầm lại mọi thứ như chìm vào khoảng không tĩnh lặng.
Đôi mắt xanh với vẻ đượm buồn như đang xoáy sâu vào những dòng ghi chú. Viva, cô lộ ra một vẻ lo lắng khi nhìn nét mặt Charles thay đổi nhanh đến vậy, cô vội nhìn vào tờ ghi chú.
Những câu hát cất lên suốt hành trình.
Lời từ biệt gia đình. Ta đi.
Thứ ánh sáng công lý lớn lao, điểm đen bị nuốt chửng hoàn toàn.
Ta trở về với bông bỉ ngạn xanh, niềm hy vọng.
Tất cả đỏ rực một loại cây, có hoa không có lá.
Bóng tối chiếm chọn linh hồn.
Thanh kiếm không tên được nhuộm đỏ.
Cơn giông đến, ngày thanh trừng.
Đến khi… Không còn gì!
“Những tiêu đề của từng chương? Nó là một bài thơ?”
Viva nhìn Charles với ánh mắt hoài nghi. Cô bất chợt nhận ra thứ gì đó kì lạ.
Theo như tác phẩm thì ông ấy đang hoài nghi về mọi thứ. Từ những lá thư ông ấy nhận được của gia đình. Mọi thứ gói gọn trong niềm hy vọng còn sót lại.
“Tia sáng…”
Charles cất lên lời nói mang phần đượm buồn, như cắt đứt dòng suy nghĩ của cô.
“Tia sáng… Nó không phải là ánh sáng của công lý hay gì cả… mà là vị hôn thê của ông.”
Trong cả tác phẩm ông không hề nhắc đến cô ấy. Cô ấy chỉ được nhắc đến như một tia sáng nhỏ bé như là một lý tưởng của người anh hùng. Những bức thư được Makoto nhắc đến để thay cho cô ấy. Sau lời nói của Charles càng làm cho Viva kinh ngạc.
“Ông chìm vào bóng tối… Khi Makoto mất vị hôn thê…”
Biểu cảm của Viva trầm xuống, cô nhìn vào một khoảng không tĩnh lặng cùng ánh nhìn xa xăm làm bản thân rơi vào trầm tư. Cô bắt đầu hoài nghi về thế giới, loài người.
“Nếu có một ngày thần rơi vào bóng tối… Người sẽ cản thần chứ?”
Tuy nhiên, khi cậu ở cạnh Viva thứ cảm xúc nặng nề ấy như được vơi bớt phần nào. Có lẽ là cảm nhận của bản thân khi thấy sự an toàn ở cô.
Lời nói của Charles làm Viva giật mình. Cô thấy trong ánh mắt của cậu chất đầy đau khổ. Đôi mắt xanh đen như xoáy sâu vào tâm trí cô. Miệng cậu luôn cố nở nụ cười gượng, một người thông minh nhanh nhạy?.
“Sao người lại nói vậy..?”
Mặt cô với đầy nét lo lắng.
“Thần đùa chút thôi…!”
Mặt cậu lại trở lại vui tươi như vừa nãy. Cậu đang cố che lấp cảm xúc hiện tại của mình cùng sự tương đồng đến đáng sợ của bản thân với Makoto, mọi thứ trong câu chuyện của ông làm cho tâm trí cậu bị lung lay.
“Nhưng nếu nó thực sự xảy ra… Thì ta sẽ là người kéo cậu ra khỏi bóng tối.”
Cô đáp lại Charles với vẻ tươi cười và đưa tay lên má cậu. Một cảnh tượng đẹp là cho Charles chết lặng. Đôi mắt hổ phách và bờ môi nhỏ nhắn, làn da trắng, mái tóc bạch kim, mọi thứ như được kết hợp hoàn hảo chiếm chọn lấy tâm trí của cậu.
“Thần…”
Charles ấp úng trước nữ thần. Bàn tay cô ấy ấm áp đến lạ.
“Ngươi có thể gọi ta là Viva.”
Cô bỏ tay ra khỏi má cậu.
“Không cần phải xưng hô kính ngữ vậy đâu.”
“Vậy ổn không nữ thần?”
Charles tỏ ra ngạc nhiên hỏi Viva. Ngay cả vậy đi nữa thì một đấng tối cao lại cho phép cậu gọi mà không kính ngữ.
“Đã bảo là gọi ta là Viva mà!”
Cô tỏ ra vẻ hờn dỗi dùng ngón tay búng vào trán cậu.
“Đau…”
Cậu sờ tay lên trán chỗ bị Viva búng xoa xoa tỏ vẻ đau đớn.
“Thần có việc phải đi rồi không lũ bạn thần chờ...”
“Chúc ngươi một buổi tối tốt lành.”
Vẻ mặt của Viva nở một nụ cười tươi hướng về Charles, nó dịu nhẹ như mùa thu hà nội.
“Ừm… Buổi tối tốt lành Viva… Bà cô” - Giọng nói cậu nhỏ dần cho đến từ bà cô thì mất hẳn âm thanh.
Mặt cô đỏ lên khi Charles gọi cô không có kính ngữ gì hết. Cô chợt nhận ra sau cái tên ấy mồm cậu ta mấp máy thứ gì đó nó giống từ “Bà cô” cô như hóa đá.
“Sao ngươi dám gọi một vị thần xinh đẹp như ta là bà cô hả?” - Cô hét lên trong tức giận.
Lúc đó ngoài hành lang Charles bống cảm thấy lành lạnh sống lưng. Cậu nghĩ chắc chỉ do mưa nên trời lạnh mà thôi.
Viva trở về thần giới cô dành cả giờ liền sau đó để soi gương. Tâm trạng cô dối bời và lo lắng cùng vẻ mặt ủ rũ.
“Mọi thứ vẫn vậy mà... Hay ta già thật rồi!”
Lời nói của Viva làm Tryphena bên cạnh đó bật cười thành tiếng. Cô cười lăn cười lóc trên giường. Ngay cả bản thân cô cũng không hiểu được Viva đang nghĩ cái gì. Với một đấng tối cao cùng nhan sắc bất hoại theo thời gian thì điều đó trở nên thật buồn cười.
“Ngài mới có vài nghìn tuổi thôi. Nên… Chưa già đâu.”
Vừa nói cô vừa dùng tay lau những giọt nước mắt vì cười quá độ. Cô đứng dậy đi đến chỗ Viva. Hai tay cô để lên vai Viva, cúi xuống áp má cô vào má cô ấy.
“Ngài còn rất là xinh đẹp…!”
“Nhưng Charles gọi ta là bà cô.”
Vẻ mặt Viva lo lắng, liệu mình có nếp nhăn hay không.
“Ơ… Hình như có nếp nhăn này Viva!”
“Nó đâu…!”
Lời nói trêu của Tryphena làm Viva cuống hết cả lên. Vẻ ngây thơ của Viva làm cô cười không nhịn được mà ôm bụng bò ra sàn nhà.
“Ta trêu ngài đó…”
Mặt Viva đằm đằm sát khí hướng đến Tryphena người đang bò trên sàn vì cười. Viva dơm dớm nước mắt, cô lao vào và dáng những đòn đánh cho Tryphena một cách không thương tiếc.
“Này… Thì trêu ta.”
Tiếng kêu la thất thanh của tryphena vang vọng trong không gian của thần điện.
Ở một nơi khác trong hoàng cung…
Căn phòng tối tăm với những toan tính méo mó. Một bóng đen lớn cầm ly rượu vang đứng cạnh cửa sổ.
“Con mụ nữ thần đem người dịch chuyển từ một thế giới khác đến… Hãy giết hết bọn nó đi… Những tên đó sẽ chỉ ngáng đường chúng ta mà thôi."
Một dáng người cân đối đang ngồi nghịch chiếc ly thủy tinh, cất lời mang đầy sát khí.
“Bọn chúng là những người được chọn? Nếu giết mà không có lý do sẽ gây ra họa lớn đó!”
Cái bóng đen ngồi cạnh đó đang phe phẩy chiếc quạt tay với giọng nói trầm bổng trong không gian. Hình dáng một cô gái với những đường cong gợi cảm.
“Đẩy nhanh thí nghiệm.”
Lời nói cất lên bên cạnh cửa sổ, thứ giọng nói đầm của một kẻ đã từng trải. Khuôn mặt ẩn hiện trong những ánh chớp xanh nhạt theo sau đó là một tiếng sấm lớn.
“Vào đêm hội… Khi lời thánh ca được cất lên… Ta sẽ hiến tế cho trăng đen…”
Chiếc ly rượu trên tay hắn bị bóp nát trong vô thức.
“Vâng thưa cha!”
Sau lời nói, một tia chớp xanh làm cả căn phòng sáng chói. Hai người họ rời khỏi căn phòng tối, đến khi chỉ còn lại một mình hắn ta.
“Anh trai… ở trên đó mà nhìn em nay… và chấp nhận rằng em mạnh hơn anh. Anh trai!”
Hắn nghiến răng ken két cùng với những nét tức giận. Liếm đi máu trên bàn tay bị đứt bởi những mảnh vỡ từ chiếc cốc cắm vào. Ánh mắt như một con thú hoang đang thèm khát sự công nhận của người khác.
“Mày nhìn tao này… quay lại nhìn tao này… Tao luôn hơn mày… Tao không phải cái bóng của mày.”
Lời nói như đang gắn lên, hắn hất đổ mọi thứ trên mặt bàn. Đồ vật bị văng khắp căn phòng tối. Hắn ta ôm đầu và gục xuống sàn với dáng vẻ đau đớn đến tột cùng.
-OoO-
Tham gia Hako Discord tại hako.vn/discord


2 Bình luận
thank tác